Betrand Russell (1872 - 1970) đã có nhiều đóng góp đối với triết học, đặc biệt là những tiểu luận triết học sắc bén về các đề tài nhạy cảm và còn gây tranh cãi cho đến tận hôm nay. "Những điều tôi tin" là một trong số đó. Qua quyển sách này, ông đã trình bày những điều ông nghĩ về vị thế con người trong vũ trụ và những con đường khả dĩ để thành tựu một cuộc đời thiện hảo.
Ra mắt năm 1925, "Những điều tôi tin" của Russell nhắm vào tôn giáo có tổ chức. Đây là quyển sách nhỏ viết về những chủ đề rất lớn. Cùng với Why I Am Not a Christian, tập tiểu luận này phải được xem là điển hình rõ nhất cho chủ nghĩa vô thần của Russell, và cũng là tập tiểu luận tai tiếng nhất. Được sử dụng làm bằng chứng trong một phiên tòa năm 1940, trong đó Russell bị cáo buộc là không thích hợp dạy triết học ở bậc đại học, "Những điều tôi tin" đã trở thành một trong những tác phẩm định hình tác giả rõ nhất. Những ý tưởng trong tiểu luận đến nay vẫn còn gây tranh cãi và mang tính báng bổ rõ rệt.
Russell tự gọi mình là người theo thuyết bất khả tri. Ông đặc biệt chống lại tư tưởng cho rằng luân lý bao gồm những quy tắc do thẩm quyền nào đó đặt ra, do Thiên Chúa hay do đấng siêu nhiên. Các quy tắc thì cứng nhắc, và ông tin chắc rằng, suy nghĩ thông minh về hành xử của chúng ta phải linh động tương ứng với tính khả biến của các sự việc.
Gần một thế kỷ đã qua từ khi ra đời, những luận điểm trong Những điều tôi tin vẫn tiếp tục thách thức niềm tin và những giả định của chúng ta.
Vui lòng click hay quét QR dưới đây để đọc thử sách